Tiểu Sử Lưu Bị

Lưu Bị, tự Huyền Đức, thụy hiệu Chiêu Liệt Đế, là vị hoàng đế sáng lập ra nhà Thục Hán trong thời Tam Quốc. Lưu Bị khi còn trẻ đã bái Lư Thực làm thầy, sau đó tham gia vào các cuộc bình loạn quân khởi nghĩa Hoàng Cân. Vì thực lực có hạn, Lưu Bị liên tục thất bại trước các chư hầu, ông liên tiếp dựa vào Công Tôn Toản, Đào Khiêm, Viên Thiệu... Sau trận Xích Bích, Lưu Bị liên tiếp chiếm được Kinh Châu và Ích Châu, đồng thời thiết lập nên chính quyền Thục Hán. Sau đó, vì Quan Vũ bị Đông Ngô sát hại, Lưu Bị không chịu nghe lời khuyên của các quan đại thần, nhất quyết phát động tấn công chống lại nước Ngô, kết quả là ông bại trận ở Di Lăng, mất vì bệnh ở thành Bạch Đế vào năm 223 ở tuổi 63. Lưu Bị kiên định hào hiệp, hành động trước khi mất giao cả đất nước cho Gia Cát Lượng được Trần Thọ ca tụng là hành động đẹp nhất thiên cổ.